Lâu nay phố rùm này giống chùa Bà Đanh quá hen. Thôi để viết tiếp coi có thành chùa bà Đá không
Những kỷ niệm còn nhớ được về trường ND đã viết ra hết rồi. Giờ có muốn viết nữa cũng chẳng biết viết gì. Ước gì giờ có được một buổi họp mặt với toàn bộ các bạn học chung với mình trong ba năm ở ND, chắc mình lại sẽ có vô số chuyện để viết tiếp.
Hay là viết về những kỷ niệm ở trường Bắc Hải? Tuy là hơi...quá lạc đề trong phố rùm ND, nhưng dù sao cũng là kỷ niệm tuổi học trò. Mình thì chuyên viết văn lạc đề từ hồi đi học nên âu cũng là chuyện thường ngày ở huyện

. Viết trước ở đây biết đâu sau này có ai lập phố rùm Bắc Hải, mình mang sang “pót-sờ” lại cũng tiện hỉ.
Năm đầu tiên bước vào trường Bắc Hải mình được học với cô Thảo. Hình như tên đầy đủ của cô là Dương Thị Thảo. Cô rất hiền và có một giọng nói của người miền Trung rất nhẹ nhàng. Ký ức về năm lớp một của mình không nhiều vì lúc đó còn quá nhỏ. Chỉ nhớ đó là những tháng ngày rất êm ả, chơi thì nhiều chứ học chẳng bao nhiêu.
Lên năm lớp hai thì mình được học với một cô giáo mà suốt đời mình không thể quên được. Mình vẫn còn nhớ rất rõ họ và tên của cô. Cô có cái tên bốn chữ bắt đầu toàn bằng chữ T (T.T.T.T.). Sở dĩ mình nhớ đầy đủ tên cô là vì cô có một lối phạt học sinh rất đáng sợ. Cô có một cây thước dài khoảng hai tấc, ngang khoảng hai phân và dày một phân. Nó được làm bằng một loại gỗ tốt nên rất nặng. Cô ngồi trên bàn giáo viên và khi thấy thằng học trò nào nghịch phá hay nói chuyện là cô phóng cái thước đó xuống bất kể trúng đầu, trúng mắt, mũi, miệng gì ráng chịu. Nếu phóng trúng thì thằng lớp trưởng (năm đó hình như là Chí Mẫn làm lớp trưởng) sẽ đi lượm thước lên cho cô. Còn ném trật thì chính đương sự phải mang thước lên cho cô, và cô dùng cây thước đó khẻ vào những cục xương trên mu bàn tay của kẻ phạm tội đau điếng

. Mình thật không thể hiểu nổi tại sao lúc đó tụi mình còn bé thế mà cô đã có những hình phạt như vậy. Đó là những tháng ngày không êm ả tí nào. Mình còn nhớ trong học bạ năm lớp hai của mình, suốt chín tháng đi học, cô chỉ phê có mỗi một câu: “Học được, hay nói chuyện” chín lần. Không hiểu cô làm biếng không muốn phê khác đi, hay là thật sự mình hay nói chuyện trong lớp. Theo trí nhớ non nớt của mình lúc ấy thì mình cũng đâu có chuyện gì để mà nói nhiều. Chứ làm gì mới nứt mắt đã lắm chuyện thế không biết. Bây giờ có ai nói mình như thế thì mới...hết chối
Lên năm lớp ba thì mình được học cô Hạnh. Cô là bạn của má mình nên chắc cô cũng ưu đãi mình hơn những bạn khác. Điều ưu đãi đầu tiên là cô cho mình làm lớp trưởng và cho ngồi ngay bàn đầu. Lần đầu tiên được làm lớp trưởng thích lắm, cảm thấy mình vô cùng quan trọng. Lúc đó còn bé nên thích được ngồi bàn đầu. Sau này lớn thì khôn ra. Ngồi bàn đầu luôn bị thầy cô chiếu cố, nghịch phá gì là thầy cô biết ngay. Cái sự học của mình cũng có nhiều thay đổi trong năm này. Đang từ “học được, hay nói chuyện” chuyển thành “học khá, ít nói...leo”

. Mới lớp ba nhưng mình đã học được một bài học thực tế là “nhất thân, nhì thế”. Nói thế chứ biết đâu mình học “khá” lên thật chứ không phải được cô nâng đỡ ???
Hồi đó còn nhớ học giỏi muốn được lãnh thưởng thì phải đạt được cả ba tiêu chuẩn là “nghèo”, “ngoan”, và “giỏi”. Lúc đó mình tuy bé người nhưng tinh thần cầu tiến khá cao. Cũng ráng hết sức để hy vọng được lãnh thưởng. Nhưng cuối cùng thì lực bất tòng tâm. Ráng lắm cũng chỉ được “ngoan” và “giỏi” nhưng thiếu mỗi cái...“nghèo”. Ủa lộn, ráng lắm mà chỉ được cái “nghèo” chứ. Còn “giỏi” và “ngoan” rủ nhau đi chơi đâu mất

.
Năm lớp bốn thì mình học cô Hồng Hoa. Cô cũng ở trong Cư Xá. Cô khá nghiêm nên học trò sợ cô lắm. Mình có một kỷ niệm đáng nhớ với cô. Năm đó có Thanh Tùng là cháu cô học chung với mình. Mình và Tùng chơi với nhau cũng khá thân. Làm gì mình cũng hay rủ nó làm chung. Một bữa không hiểu sao tự nhiên hứng chí mình rủ Tùng bỏ ngủ trưa, cắt giấy dán lại thành những mắt xích để đem vào treo trang hoàng trong lớp. Hôm sau đi học sớm để treo những sợi dây đó lên, thầm nghĩ rằng thế nào cũng được cô khen. Ai ngờ khi cô vừa vào lớp liền bắt mình đi tháo hết mấy cái dây đó xuống. Cô bảo rằng làm những việc này là không cần thiết. Đi học về thì phải ngủ trưa rồi dậy học bài. Thế rồi cô cho cả lớp bầu lại lớp trưởng vì chắc thấy thằng này làm lớp trưởng chỉ lo làm những chuyện không đâu. Kể ra cô cũng rất là dân chủ, chứ lúc đó cô chỉ đại đứa nào làm lớp trưởng cũng xong thôi. Thế là cuộc bầu bán diễn ra dân chủ và công khai. Cuối cùng thì người đắc cử chẳng ai khác hơn là cái thằng...mình

. Và cô cũng để mình tiếp tục làm lớp trưởng một cách công bằng. Hồi đó bé bé thế chứ cũng được bạn bè tín nhiệm lắm

.
Lên năm lớp năm thì chủ nhiệm lớp mình là thầy Phạm Đình Song. Các thầy trong trường hồi đó hay chọc thầy là thầy “Xoong” như trong nồi xoong. Thầy chỉ cười mà chẳng nói gì. Thường thì các thầy hay nghiêm khắc hơn các cô, nhưng với thầy Song thì khác. Ít thấy khi nào thầy la mắng học trò. Thế mà thằng nào cũng nghe lời thầy mới hay. Hồi đó con trai và con gái vẫn còn học riêng. Lớp số lẻ là lớp con trai, số chẵn là con gái. Lớp mình là 5A3 gồm khoảng 50 thằng con trai nghịch ngợm.
Nhớ lúc đó thích chơi đánh nhau giả lắm. Hễ đến giờ ra chơi chỉ cần một thằng hô lên “Nam Hòa đánh Cư Xá đêêêê...” là cả lớp đứa nào cũng tự động biết mình thuộc về phe nào và cần phải uỵch những thằng nào. Uỵch ra trò chứ chẳng chơi, đấm đá túi bụi như thật. Nhưng có một cái hay là hễ chuông vào học reo lên là tất cả đều dừng tay, và lại vui vẻ với nhau như chưa từng uỵch nhau một vài giây trước đó. Dù có bị đánh đau mấy cũng bỏ qua hết chứ ít khi thấy nó trở thành gây gổ thật sự. Đúng là hồn nhiên như trẻ thơ. Lớn lớn mà chơi kiểu đó thì thế nào cũng thành đánh thật. Còn nhớ một lần mình lỡ đá trúng cần cổ của thằng Lộc làm nó tắt thở trong mấy giây tưởng là đi đoong rồi. Hồi đó mình nhỏ con nên hay bị chúng rượt đánh chạy vòng vòng trong trường. Lần đó thằng Lộc rượt mình rát quá, mình chạy một hồi đứt hơi bèn nhảy lên cái bục xi măng trước dãy lầu mới (chắc mọi người cũng còn nhớ hồi đó từ sân trường bước lên dãy lầu mới có một cái tam cấp bằng xi măng khá cao). Mình nhảy lên đó rồi quay lại nhắm mắt nhắm mũi tung ra một cú đá vừa đúng lúc thằng Lộc lao tới chưa kịp nhảy lên bậc tam cấp. Thế là cả bàn chân của mình đưa đúng ngay tầm cổ thằng Lộc. Nó ặc lên một tiếng và té nằm dài ra sân. Mình lúc đó tái xanh mặt tưởng là làm tiêu đời thằng bạn rồi

. Cả bọn xúm lại đỡ thằng Lộc lên và làm mọi cách làm cho nó thở lại bình thường. Thật là một phen hú hồn. Sau vụ đó tụi nó có rượt mình thì cũng giữ một khoảng cách an toàn chứ chẳng dám dồn mình vào đường cùng nữa

.